Thứ Ba, 12 tháng 12, 2017

NGUYÊN MỘT ĐỜI CHỜ



Em ngồi gom nắng đầu Đông
gom trăng tháng Chín, gom Hồn của Thơ
một tay gom lạnh giao mùa
tay kia gom ấm áp chờ tiết Xuan
*
Em ngồi níu gió mong manh
du miên đồi trọc, phiêu bồng từ khuya
vẳng từ qui hát vọng về
lạ lùng như đã mùa hè đâu đây
*
Em ngồi đếm dấu chân mây
bao năm bụi phủ mỗi ngày chồng cao
chợt nghe cỏ_ lá nghẹn ngào
tiếng mưa nặng hạt ồn ào trên sông
*
Em ngồi cảm phận rêu rong
thương con bến cũ đợi mong người về
giòng xưa chảy mãi hẹn thề
sợ là vĩnh cửu hôn mê đọc hành
*
Em ngồi nắm chặt mong manh
tia nhìn cường độ những đêm xa người ...

đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét